Tôi xin mượn lời câu hát trong bài “Mong ước kỉ niệm xưa”, của nhạc sĩ Nguyễn Xuân Phương, để mở đầu chút tâm tình cảm nhận:
“Nếu có ước muốn cho cuộc đời này,
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…”.
Vâng! trong cuộc sống này, nếu được phép có một điều ước, tôi cũng sẽ ước cho thời gian quay trở lại. Bởi lẽ, thời gian đã qua đi và cuốn trôi theo biết bao kỉ niệm đáng nhớ trong đời tôi. Tôi muốn giữ lại, nhưng định luật của thời gian lại không cho phép. Hôm nay, tôi không còn trẻ như những cô cậu học trò tuổi mực tím, để rạo rực, xốn xang mỗi khi xuân về trên những chồi non lộc biếc, mỗi lúc hạ sang trong màu tím của những đoá bằng lăng, màu đỏ nồng nàn của những cánh phượng vĩ. Tôi đã là một Chủng sinh đang được sống trong “vườn ươm” của Giáo hội, có vọn vẹn hai năm cho những cảm nghiệm.
Trong niềm vui sướng, hạnh phúc và tự hào của ngày mà Tôi được nhận chiếc áo chùng thâm và chính thức gia nhập Chủng sinh đoàn Giáo phận Thanh hoá. Tôi đã thốt lên: Ôi! cuộc đời thật tuyệt vời làm sao?
Hôm nay, thời gian của hai năm đầu “Triết học” đang dần đi vào những ngày cuối. Đây là thời gian thuận tiện để tôi nhìn lại một chặng đượng đã qua, nhìn về một quá khứ. Một quá khứ tuy không dài, nhưng nó lại chất chứa những kỷ niệm khó phai, với muôn vàn hồng ân lãnh nhận, cũng như muôn ngàn điều bất xứng… Nếu như ngày đầu tiên mang trên mình chiếc áo dài màu đen đã đem đến cho tôi một tương lai đầy hứa hẹn. Thì hôm nay, nghĩ về con đường mình đi theo Chúa, quả là một con đường nhiều thử thách. Đi theo Chúa tôi phải gột rửa con người cũ của mình, phải từ bỏ những sở thích và những ý riêng của bản thân,… Tất cả như những thử thách có thể làm tiêu tan tương lai và hy vọng của tôi. Phải chăng tôi đã quá mạo hiểm khi chọn “màu đen”? ...
Thời gian là cần thiết cho một kinh nghiệm, cho nhận thức và tình yêu nảy nở để đi đến chín muồi ; thời gian là cần thiết để tập luyện các khả năng và các nhân đức. Nhưng thời gian cũng có sức phá huỷ mọi cố gắng của chúng ta, nếu những bước đi của chúng ta bước ra ngoài quỹ đạo tình yêu của Thiên Chúa.
Khi mang chiếc áo đen trên mình, cũng chính là lúc tôi mang một phần tương lai của giáo phận thân yêu. Câu nói của Người cha chung trong ngày Đại Hội Chủng sinh (lần IV) đang vang vọng đâu đó trong tâm trí tôi lúc này: “chúng con hãy một cái gì đó cho Giáo phận”. Câu nói này đối với người ngoài tưởng chừng như đơn giản, nhưng đối với anh em Chủng sinh chúng tôi nó lại là cả một thao thức xuất phát từ con tim sâu thẳm của người Cha. Đang tin tưởng và đặt hy vọng nơi mỗi người chúng tôi. Vâng! Mỗi Chủng sinh chúng ta đã làm được gì và sẽ làm được gì cho giáo phận, nếu chúng ta cứ để thời gian quý báu trong những năm tháng chuẩn bị cho đời linh mục trôi đi một cách vô nghĩa, vô tình.
Chúng ta đang sống trong thời đại công nghiệp hoá, thời đại của tốc độ. Mọi sự như lôi cuốn con người vào quay đến chóng mặt. Vì thời gian, người ta đã đi tìm những thứ được coi là tốc độ cao: xe phân khối lớn, internet cực nhanh, điện thoại di động… tất cả đều được tính toán trên sự tiết kiệm thời gian.
Và dường như, não trạng đó cũng đã ảnh hưởng rất lớn tới đời sống của những người theo Chúa. Trong đó có đời sống của người Chủng sinh : chúng ta tính toán giờ giấc một cách chi li với Chúa “thời gian nguyện gẫm quá dài”, “giờ học quá dày”,… Nhưng nhiều lúc chúng ta lại sống quá dễ dãi với mình. Trong thời đại hiện nay, khi xã hội đang rơi vào một tình trạng báo động về đời sống nội tâm, thì con người lại đòi hỏi nơi những mục tử tương lai sự thánh thiện nhiều hơn. Có người so sánh Chủng sinh ngày nay không bằng Chủng sinh ngày xưa, nhiếu lúc họ làm cho chúng ta khó chịu. Và chúng ta sẵn sàng biện minh cho sự hội nhập với thời đại là cần thiết. Nhưng, nghĩ đi rồi cũng phải nghĩ lại: nhiều khi chúng ta muốn thể hiện mình là người năng động, nhiều lúc chúng ta sống quá hội nhập mà quên đi vị trí của mình là một Chủng sinh. Khi đó chúng ta trở thành những Chủng sinh thời @. Sống hội nhập để không bị xã hội bỏ rơi là một điều cần thiết, nhưng không vì lẽ đó mà chúng ta phải hội nhập trọn vẹn với thời đại như một cách tất yếu. Thiết nghĩ rằng không phải mọi thứ cứ “Còng” đều tốt.
Năm lại năm, thời gian cứ vần quay theo đúng quy luật tạo thành của tạo hoá, nhiệm vụ của chúng ta là làm cho thời gian không ra vô nghĩa. Ước gì mỗi anh em Chủng sinh luân biết tận dụng thời gian Chúa ban, để trao dồi những hành trang cho đời phuc vụ mai ngày. Nhất là để trở nên người Mục Tử Nhân Lành như lòng Chúa ước mong.
Ducatinhyeu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét